Posts

Showing posts from September, 2009

Nhạc Việt…không thuần Việt

Image
Sự sính ngoại và chuộng tiếng Anh cũng như các yếu tố nước ngoài khác của người Việt dường như không chỉ tồn tại trong đời sống mà đã lan sang cả lĩnh vực âm nhạc. Thế giới Vpop hiện nay đang bị “ngoại hóa” với những ca sĩ, nhóm nhạc có tên nửa Tây nửa ta và những bài hát mà ca từ có xen lẫn tiếng Anh với lời Việt. Nhạc Việt đang dần mất đi tính thuần Việt của mình.

I hate this clumsy managing!

Image
One more week off, according to the latest schedule for the new semester. That means one more week staying at home, doing nothing but just sleeping, eating and sticking into Facebook. Then have to fake a smile and pull the nearby neighbor's legs by telling them "I've been kicked out of school", whenever they ask why I'm still messing around here. They all seem to start believing that I'm indeed an expellee. Ridiculous, but quite annoyed and bored! I was ablaze with anger when Puwa woke me up from my deep nap this afternoon, only to announce me of the newly-changed-for-the-hundredth-times schedule. I had received it the day before, and strongly believed (and hoped) that it would be the last and official one. Yet it was not. They have, for the 3rd time within 3 days, changed it. For this last alteration, they simply posted the new one on the website and do nothing else to let us know. They did mention this before, saying that we need to keep track of the website

Mong một phép lạ

Image
Chiếc xe khách lầm lũi chạy trong cơn mưa tầm tã. Trời vừa sụp tối mưa đã bắt đầu rơi, mỗi lúc một nặng hạt hơn. Đã sắp đến trạm cuối cùng, hành khách trong xe ai cũng mong chuyến hành trình mau kết thúc để được về sum vầy với không khí gia đình ấm áp trong cái lạnh lẽo của đêm mưa. Mọi người ai nấy đều lo thu gọn hành lý, hoặc chăm chú vào cái màn hình TV nhỏ tí đang phát một đoạn hài nhạt nhẽo, ít ai chú ý đến chị. Chị ngồi đó, gục đầu vào đôi bàn tay đang chắp lại như cầu nguyện, vẻ lo lắng thoáng chút hoang mang hiện rõ trên khuôn mặt. Điện thoại chị reo liên tục, rồi sau mỗi cuộc gọi, vẻ thảng thốt trên mặt chị lại càng rõ hơn. Qua cuộc trò chuyện điện thoại của chị, tôi biết rằng chị đang lo lắng vì đã để cô em gái 16 tuổi của mình tự đón xe về nhà, vì chị còn bận khám trong bệnh viện. Lẽ thường, chỉ mất chưa đầy 2 tiếng đồng hồ cho cuộc hành trình 100km Sài Gòn – Tây Ninh, nhưng đã 4 tiếng trôi qua rồi mà người nhà chị cho biết cô em vẫn chưa thấy về. Tôi hiểu chị đang dằn vặt m