Xem Michael Learns To Rock diễn ở Saigon

Nhân được Vietjet tặng cặp vé đi dự nhạc hội SkyConnection mừng 5 năm thành lập hãng.

Nhờ Vietjet (do có quan hệ bài vở) mới có dịp giải ngố SVĐ Quân khu 7. Nhớ ngày nao Backstreet Boys về diễn hai đứa trẻ còn chạy qua nghe nhạc vang ra rồi về, còn bàn nhau tìm chỗ lót dép hóng (ngày đó khi ta 20 những chuyện đó thật vui cười).

Đêm qua lần đầu vào Quân khu 7, cái đầu tiên được trải nghiệm là giữ xe 40k. Dựng bên đường Phổ Quang, xé vé thu tiền ngay, 40k không thiếu 1 chinh. Thì ngậm ngùi, tự an tủi, coi như đi xem nào Michael Learns To Rock nào Wonders Girl nào Thu Minh, Sơn Tường MP3 mà chỉ 40k, coi như 20k 1 vé.


Cũng đôi chút kinh nghiệm đi xem sự kiện nên vé ghi 7h khai hội nhưng mình cũng ung dung ăn tối các kiểu xong đủng đỉnh vào đến nơi 8g15 thì vẫn chưa ai hát gì cả. Hai MC thi nhau câu giờ chém các kiểu mãi rồi cũng đến lúc màn hình hiện số 25, tưởng MLTR bắt đầu bằng 25 Minutes, ngờ đâu màn hình chỉ countdown để các anh bắt đầu hát bài Sleeping Child (mở màn đã có ngủ, hèn nào không khí hơi chùng).


Quên kể vé mời mà hạng phổ thông (giống vé máy bay), đứng cách sân khấu cả trăm mét chả thấy gì. Được cái càng ngày càng lấn sâu vào được chút thành ra cũng rõ. Cái khổ của đứng xem concert là nhiều bạn quên xức Rexona nên cũng hơi hại mũi.

MLTR làm 1 lèo cả chục bài, 1 số bài quen như Sleeping Child, The Actor, 1 số bài không quen lắm, rồi Out of the Blue, Pain My Love (bắt đầu nóng), That's Why và 25 Minutes ("Đây là bài hát rất lãng mạng và thường được chọn hát karaoke" - anh JASCHA RICHTER nói trước khi vào bài).


Mình đã mong đợi khá nhiều khi đến đêm nhạc MLTR, vì những bài hát của họ là 1 trong những bài tiếng Anh mình nghe đầu tiên trong đời (3 bài đầu tiên That's Why, Right Here Waiting for You và Boulevard)

Ngày xưa mình được cho 1 CD The best of MLTR, thời đó không có Internet hay website chia sẻ nhạc gì, có CD thì việc đầu tiên là RIP qua MP3 để lưu lại. Mình nghe album đó suốt cả chục năm, tin rằng cái đĩa đó vẫn còn ở nhà.

Nhưng tối qua không được như vậy. Mình không thực sự bùi ngùi khi nghe lại những ca khúc cũ, dù cũng có những phút rùng mình xúc động khi nghe và hát theo những That's Why, Pain my love, Take me to your heart và đặc biệt là 25 Minutes (huhu). Chẳng biết thiếu cái gì. Có thể họ băt đầu bằng những bài hơi chùng quá nên down mood, và những ca khúc đỉnh, nhiều người thuộc để dành để nói lời tạm biệt chăng?

Mình nghĩ âm nhạc luôn có tác dụng gợi nhớ, nhưng cũng còn tùy thời điểm nghe lại. Khi mình đứng giữa sân vận động nghe band nhạc thần tượng 1 thời hát live, có khi cảm xúc không bằng vô tình nghe ca khúc cũ ở 1 nơi chốn nào đó khác.

Ngoài một chút cảm xúc hụt cho bản thân, mình cũng nghĩ ngợi một vài điều sau tối qua.

Xung quanh mình hầu hết là những người trẻ hơn mình, chắc 9x, mình tự hỏi làm sao họ biết MLTR nhỉ. Họ có biết MLTR qua những bài hát trước 2000? Khi MLTR chơi đến bài Take Me To Your Heart, không khí náo nhiệt hẳn. Bài này release độ 2004-06, thời mình học cấp 3, mình đoán bài này nhiều bạn trẻ biết vì thời đó có Audition, bài này có vẻ được phổ biến thông qua đó.

MLTR không thật nổi tiếng ở châu Âu mà lại là VN và Đông Nam Á. Tối qua mình đã tự hỏi vì sao MLTR phổ biến ở VN nhỉ? Nhạc của họ là gì, có bị coi là "nhạc thang máy" như Richard Clayderman hay Kenny G không? Thời của mình ngoài mua CD, nguồn nghe nhạc còn lại có lẽ là qua chương trình nhạc nước ngoài trên TV hay radio. Nếu có gì đó gọi là nostalgia tối qua, thì có thể chính là khi mình nhớ lại những ngày hơn 10 năm trước, muốn nghe nhạc khó khăn đến mức nào. Nghe thích, chưa kịp biết tên thì chương trình đã hết, phải chờ đến khi chương trình chiếu lại. Biết được tên bài hát thì đi thâu băng cassettee về nghe, còn Mực Tím tặng cho vài tờ lyric thì sướng đã đời.

Lâu cũng muốn viết vài dòng cá nhân cho blog, cũng tình cờ làm sao đã tròn 10 năm từ khi bài viết đầu tiên post lên đây.

Vài tấm ảnh chụp từ khoảng cách xa tít tắp bằng #GalaxyS6 thần thánh.







Tái bút: sau mini liveshow của MLTR là nhóm Wonder Girls hát 3-4 bài gì đó cũng khá sôi động. Ngạc nhiên vì các cô gái Hàn nói tiếng Anh rất tốt, phát âm ngữ điệu rất tự nhiên.


Sau phần của khách mời quốc tế thì tới Thu Minh và Sơn Tùng MP3. Lúc đó đã 10g hơn, giờ xe đông không lấy được, bèn chuồn êm khi Thu Minh hát cao vút và mạnh mẽ "All by my-selffffff".

Hôm sau coi lại livestream của Vietjet thấy Thu Minh hát còn nhiều bài hơn Wonder Girls, còn Sơn Tường thì dở thiệt :)

Saigon 22.12.2016

Comments

Popular posts from this blog