Một ngày giáp tết, tôi bị đánh thức bởi mùi bánh tét quyện với dưa món thoang thoảng trong không gian. Dẫu vẫn còn mơ màng trong giấc ngủ, tôi vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng mùi hương ấy đến từ tâm tưởng hơn là thực tế, bởi khu nhà tôi lúc ấy cũng đã vắng bóng người, vì như mọi người vẫn nói trong những ngày ấy, đang có một cuộc 'di dân' lớn khỏi Sài Gòn khi Tết đã cận kề.
Đó chỉ đơn giản là một con đường bình thường như rất nhiều con đường khác ở Sài Gòn -- cắt ngang qua những con hẻm dẫn vào những lối ngoằn ngoèo, rồi trải dài ra phía trước, với dọc đường là đôi ba cửa hàng, một công trình xây dở, một trạm xăng, và một trạm chờ xe bus đầy những rác.
Cho những ngày mưa 2012... Chị Đùng đoàng. Tiếng sấm sét từ nơi nào đó rất xa vọng về giữa xế chiều, cố len qua những khung cửa quên khép kín của tòa cao ốc, để nói với những con người đang cắm cúi vào công việc ở đó rằng mưa đã đến. Tiếng sấm kéo họ ra khỏi công việc, tay khẽ dừng trên bàn phím, và khiến họ đưa mắt nhìn ra những khung cửa sổ xung quanh để thấy mưa đã phủ kín trời. Riêng chị đã đứng đó tự bao giờ, nép mình bên ô cửa kính rộng giờ đã nhòa nước mưa.