Chiếc xe khách lầm lũi chạy trong cơn mưa tầm tã. Trời vừa sụp tối mưa đã bắt đầu rơi, mỗi lúc một nặng hạt hơn. Đã sắp đến trạm cuối cùng, hành khách trong xe ai cũng mong chuyến hành trình mau kết thúc để được về sum vầy với không khí gia đình ấm áp trong cái lạnh lẽo của đêm mưa. Mọi người ai nấy đều lo thu gọn hành lý, hoặc chăm chú vào cái màn hình TV nhỏ tí đang phát một đoạn hài nhạt nhẽo, ít ai chú ý đến chị. Chị ngồi đó, gục đầu vào đôi bàn tay đang chắp lại như cầu nguyện, vẻ lo lắng thoáng chút hoang mang hiện rõ trên khuôn mặt. Điện thoại chị reo liên tục, rồi sau mỗi cuộc gọi, vẻ thảng thốt trên mặt chị lại càng rõ hơn. Qua cuộc trò chuyện điện thoại của chị, tôi biết rằng chị đang lo lắng vì đã để cô em gái 16 tuổi của mình tự đón xe về nhà, vì chị còn bận khám trong bệnh viện. Lẽ thường, chỉ mất chưa đầy 2 tiếng đồng hồ cho cuộc hành trình 100km Sài Gòn – Tây Ninh, nhưng đã 4 tiếng trôi qua rồi mà người nhà chị cho biết cô em vẫn chưa thấy về. Tôi hiểu chị đang dằn vặt m