Vậy là lại thêm 1 sinh nhật nữa đã trôi qua. Lần này là con số 20 tròn trĩnh. Sinh nhật 18, 19 rồi 20, 3 lần liên tiếp không đón sinh nhật ở nhà, nhưng không lần nào là thiếu những lời chúc mừng, cả những quà tặng của bạn bè và những người thân yêu từ khắp mọi nơi gửi về. 20 tuổi, cuộc sống đủ đầy về vật chất, đang học 1 trường thuộc Đại học Quốc gia, không thiếu tình thương của gia đình và bạn bè, người ta còn mong đợi gì hơn nữa? Chỉ vừa mới đây thôi, có dịp đọc đoạn nhật ký mà cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn viết trong ngày sinh nhật thứ 30 của mình. Những trang viết ấy, cũng như những ca khúc của ông, đều mang một nét gì đó rất "Trịnh". Sau khi đọc bài viết ấy, tôi đã nghĩ tới bài viết nhân ngày sinh nhật 20 tuổi của mình cũng sẽ mang một màu sắc như vậy - một chút gì đó trầm buồn, lặng lẽ, chiêm nghiệm và suy tư. Nhưng hôm nay nghĩ lại và thấy rằng, 20 năm chưa phải là nhiều để người ta có thể chiêm nghiệm về chặng đường đã qua. Chỉ là 1 trạm dừng xem như đầu tiên trên con