Về với biển


Sáng thứ bảy, uể oải vươn mình thức dậy sau giấc ngủ vùi từ tối đêm qua, khi trở về từ chuyến hành trình về với biển. Cơ thể vẫn còn rã rời sau chuyến xe ì ạch và dằn xóc trên con đường đang bị cày nát vì sửa chữa. Tuy vậy, giấc ngủ đêm qua cũng thật nhiều mộng mị. Những gương mặt thân quen trong chuyến đi cứ lần lượt bước vào giấc mơ, rồi cũng lần lượt bước ra, để lại thực tại rằng tất cả đã kết thúc, và mình lại đang nằm giữa Sài Gòn trong một sáng cuối tuần đầy nắng. Và cứ nằm đấy mà hồi tưởng lại chuyến đi vừa qua.


Tôi thích những sáng thức dậy để thấy mình đang ở một nơi nào đó không phải nhà mình, không phải Sài Gòn. Cũng như câu hát “một hôm bước qua thành phố lạ”, tôi gọi những nơi mình đã đi qua và có dịp ngủ lại là thành phố lạ, dù chúng đôi khi chỉ là một ngôi nhà nhỏ giữa miền quê nào đó xa xôi, hoặc chỉ là một thị trấn yên tĩnh nằm nép mình bên hàng núi xa xa, chứ không phải là thành phố dìu dập ngựa xe. Và thành phố lạ của tôi lần này, là một ngôi nhà ven đường ở xã Bình Châu, huyện Xuyên Mộc, tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu.

Sáng thức dậy giữa thành phố lạ, để lắng nghe đâu là âm thanh đầu tiên của nơi này vào buổi sớm. Đó, ngạc nhiên thay, lại là tiếng loa phường vang vọng lúc 5h sáng, để đọc một bản tin thời sự, và để đánh thức những con người xứ biển, cho một ngày mới bắt đầu. Ngoài tiếng loa ra, nơi này thật yên tĩnh quá. Không ồn ào tấp nập như thành phố Vũng Tàu, nhịp sống nơi đây thật bình dị. Những quán hàng bắt đầu mở cửa, và đường phố buổi sớm mai lại được điểm thêm những bóng áo trắng học trò trên đường đến lớp. Tôi luôn yêu hình ảnh những đứa trẻ tiểu học nhỏ tí xúng xính trong màu áo trắng, với chiếc cặp nhỏ xíu trên vai cùng dắt nhau, hoặc cùng đạp xe, chở nhau trên đường đến lớp. Thật tuyệt vời khi lại được bắt gặp hình ảnh thân yêu này vào buổi sớm giữa thành phố biển, dưới tiết trời se se lạnh và những cơn gió đẫm mùi mằn mặn của bờ biển ngoài kia đang vẫy gọi bước chân ta tìm đến.

Và thế thì đi biển. Trên những con đường trải nhựa quanh co và nhỏ bé, chỉ đủ 2 làn xe, chúng tôi hướng về phía biển. Cung đường này thật đẹp, khi những ngôi nhà cuối cùng của phố thị vụt trôi qua tầm mắt, hai bên chúng tôi chỉ còn là những hàng cây, những đồi cát trắng. Chúng tôi tha hồ tận hưởng vẻ đẹp của con đường, của cảnh vật nơi đây, khi cả một đoạn đường dài chỉ có mình xe chúng tôi. Không có cảnh những chiếc xe tham quan vội vã lao vút trên đường, tất cả chỉ có chúng tôi, trên một phương tiện vận chuyển lạ kỳ, và trước đó không bao giờ tôi nghĩ mình sẽ có dịp ngồi trên nó để đi du lịch: chiếc xe lôi. Không gian yên tĩnh chỉ thảng hoặc bị phá vỡ bởi tiếng máy xe vào ga rền rĩ, và tiếng chúng tôi phấn khích hò hét trước vẻ đẹp của thiên nhiên, và trước niềm vui thực sự khi di chuyển bằng một kiểu quá khác thường, mà chúng tôi sau đó đã gọi vui là xe hơi mui trần. Và khi những hàng dương dần chuyển vào tầm mắt, khi gió đã thẫm mùi biển hơn, chúng tôi biết mình đã thực sự về với biển. Cả nhóm lại một lần nữa hét lên đầy phấn khích, khi mặt biển đã hiện ra, mặt biển không trong xanh và lấp lánh nắng vàng, nhưng chúng đẹp một cách hoang sơ và kỳ vĩ, với những mỏm đá đen ngòm nhấp nhô đây đó đón từng ngọn sóng bạc đầu, và một ngọn đồi đá trắng nằm ngay ven bờ.

Rời xe, chúng tôi mau chóng chạy nhanh xuống triền dốc dẫn từ mặt đường xuống biển, qua những bụi hoa mắc cỡ, đến bãi cát biển mịn màng, và cuối cùng là cái mát lạnh và mặn mà của biển. Một lần nữa, chỉ có mình chúng tôi giữa không gian bao la khoáng đạt này, giữa biển khơi hoang sơ mà đẹp đẽ. Không có những chiếc dù nhấp nhô, không những chòi lá ven bờ hay hàng ghế bố lúp xúp, tất cả chỉ có biển, và mây trời, và chúng tôi, những người tìm về với biển, để vui chơi, để quên đi muộn phiền, và để trao nhau thêm nhiều kỷ niệm trước ngày chia xa.

Hai ngày và một đêm, khoảng thời gian thật quá ngắn ngủi cho một cuộc hành trình, để đi được đến tận cùng trong cuộc khám phá vẻ đẹp của thiên nhiên, nhưng chỉ bấy nhiêu cũng quá đủ, cho một đêm dài cùng nhau thức trắng, kể cho nhau nghe những câu chuyện từ đáy tim mình, và nói cho nhau những lời thật lòng nhất. Đủ tuyệt vời cho một kỷ niệm đẹp, và đủ khắc khoải để trả lời cho câu hỏi bao giờ lại được như thế nữa. Vì biết rằng câu trả lời sẽ là không bao giờ, sẽ chẳng bao giờ nữa.

Nhưng từ nay đã có thêm một câu chuyện để nhớ, để kể, mỗi lần đứng trước biển.

Câu chuyện về những người bạn và một thời sinh viên sôi nổi.


[hình minh họa sưu tầm, sẽ bổ sung sau]

Comments

Popular posts from this blog