In hindsight


Khi Instagram mới ra tính năng Stories, nhiều người trong đó có mình không biết cái đó để làm gì. Nhưng dần dà mới thấy, Stories chính là để giải quyết cái phức cảm mà ai chơi mạng xã hội đến một lúc nào đó rồi cũng gặp phải - có những thứ vừa muốn share vừa không, muốn share nhưng sợ xấu, phiền người khác, muốn share nhưng không biết nói gì.

Giờ thì ta hãy đăng Stories. Nhất tiễn hạ song điêu - vừa thỏa mãn cái thôi thúc "phải share", vừa giải quyết nốt những băn khoăn như đã nói. 

Thế rồi không biết tự bao giờ, ta sẽ thấy mình Stories là chính, bài post chính thức ngày càng thưa thớt. Lại đến một lúc, ta mất luôn cái ham muốn đăng tải một thứ gì đó sẽ nằm đó vĩnh viễn. 

Giả như 5 năm trước, khi hoàn tất một món ăn ngon, một thành tựu mới, ắt ta đã đăng ngay một phát. Khi đi du lịch, ta sẽ dội bom news feed bạn bè với hàng tá kiểu ảnh. Giờ thì không. Lúc này, nó lại dẫn đến một xu hướng khác: ta thường sẽ có thời gian nhìn lại và lúc này mới có cảm xúc về những thứ đã trôi qua. 

Như hôm nay, chẳng vì cớ gì, tự nhiên nhớ lại đợt cách ly đầu tiên, với trò chơi xếp hình. Và nhận ra, cái hay nhất của trò này không phải là hoàn tất nó, mà là toàn bộ quá trình ta vật lộn với nó. Đó đúng là một thứ thú đau thương - mệt mỏi chứ, đau lưng và hành hạ mắt - nhưng vui. Nó hóa ra là một thứ gắn kết tuyệt với, một chứng nhân cho một khoảng thời gian dù ngắn ngủi nhưng đặc biệt đáng nhớ. 

Bức tranh hoàn chỉnh, để ngắm đó rồi cũng phải vỡ ra, cho lại vào hộp. Những giây phút vui vẻ cũng trôi qua, may là vẫn còn có thể nhiều khi hồi tưởng lại.

Comments

Popular posts from this blog