Sài Gòn và quê ta
Sài Gòn và quê ta, đâu mới là nhà?
Một hôm có việc, ta ngủ nhờ nhà bạn. Đêm, hai đứa rủ nhau ra ban-công hàn huyên tâm sự. Bạn hỏi ta đã đi học ở thành phố được hơn năm rồi, có thấy yêu Sài Gòn không, có muốn ở lại Sài Gòn luôn không. Ta cười, bảo bạn rằng hơn một năm ở Sài Gòn, ta đã được đến những nơi xa hoa, lộng lẫy nhất của thành phố, đủ để biết người Sài Gòn sang trọng, giàu có đến mức nào. Nhưng ta cũng kể bạn nghe rằng ta cũng đã có dịp ghé qua những khu phố lao động nghèo, len lỏi giữa những ngóc ngách Sài Gòn. Ta kể bạn nghe về những nhọc nhằn, vất vả mưu sinh của những người lao động dưới ánh đèn Sài Gòn hoa lệ. Ta không thích Sài Gòn bởi những vẻ xa hoa ấy, bởi ta biết chúng không thuộc về mình. Ta thấy đồng cảm với những người đang phải bươn chải để có thể sống được ở thành phố này. Và ta khẳng định với bạn, ta sẽ về quê, về với những gì thuộc về mình.
Rồi trong tiếng còi xe ồn ào của đêm Sài Gòn tấp nập, xen lẫn tiếng lanh canh của những xe mì gõ, những tiếng rao dường như mất hút trong đêm, ta kể bạn nghe về quê hương ta. Ta kể bạn nghe về con hẻm nhỏ nhà ta đang ở, với những sân vườn đầy những hàng cây, với những đàn gà, vịt vẫn lon ton chạy quanh mỗi buổi chiều. Ta kể bạn nghe những khoảnh sân rộng mà trẻ con, thanh niên thường chơi thể thao mỗi chiều, không phải chen chúc trong những công viên với những khoảng xanh ít ỏi như ở thành phố. Ta kể bạn nghe những câu chuyện về tình làng nghĩa xóm, về những quán nhỏ ven đường, nơi mọi người gặp gỡ, trao đổi nhau chuyện gia đình, xóm giềng. Ta kể bạn nghe những món ăn không hẳn là đặc sản, nhưng được chế biến theo cách rất riêng, khiến ta đi đâu, ăn gì cũng thấy nhớ và thèm những món ăn quê nhà.
Ta cũng kể bạn nghe những thiếu thốn ở quê ta. Quê ta còn thiếu những cái tưởng chừng như rất bình thường ở thành phố. Ta kể bạn nghe quê ta chưa có rạp chiếu phim, không có siêu thị, không có những tòa cao ốc. Ta kể bạn nghe quê ta vẫn còn thiếu nhiều điểm giải trí, thiếu những trung tâm anh ngữ. Và còn nhiều nhiều lắm những thứ mà quê ta chưa có. Nhưng ta vẫn muốn quay về, được sống và làm việc ở đó. Bởi những gì ở đó là những gì thân thuộc nhất với ta, đã theo ta lớn lên từng ngày, để rồi khi đi xa, ta luôn nhớ về nó.
Đêm dần khuya, Sài Gòn đêm vẫn còn ồn ào, tấp nập. Nghe xong chuyện của ta, bạn chỉ cười. Bạn bảo muốn một lần về quê ta, để hiểu rõ hơn những gì ta kể bạn nghe. Rồi bạn hỏi, liệu rồi lý tưởng của ta có bị chèn ép hay vùi lấp bởi cơm áo gạo tiền? Ta bảo bạn chắc sẽ không đâu, dù không ai biết trước được. Nhưng quê ta đang phát triển từng ngày, và ta tin vào một ngày mai, được trở về sống trên quê hương giàu đẹp. Bạn lại cười không nói.
Rồi trong tiếng còi xe ồn ào của đêm Sài Gòn tấp nập, xen lẫn tiếng lanh canh của những xe mì gõ, những tiếng rao dường như mất hút trong đêm, ta kể bạn nghe về quê hương ta. Ta kể bạn nghe về con hẻm nhỏ nhà ta đang ở, với những sân vườn đầy những hàng cây, với những đàn gà, vịt vẫn lon ton chạy quanh mỗi buổi chiều. Ta kể bạn nghe những khoảnh sân rộng mà trẻ con, thanh niên thường chơi thể thao mỗi chiều, không phải chen chúc trong những công viên với những khoảng xanh ít ỏi như ở thành phố. Ta kể bạn nghe những câu chuyện về tình làng nghĩa xóm, về những quán nhỏ ven đường, nơi mọi người gặp gỡ, trao đổi nhau chuyện gia đình, xóm giềng. Ta kể bạn nghe những món ăn không hẳn là đặc sản, nhưng được chế biến theo cách rất riêng, khiến ta đi đâu, ăn gì cũng thấy nhớ và thèm những món ăn quê nhà.
Ta cũng kể bạn nghe những thiếu thốn ở quê ta. Quê ta còn thiếu những cái tưởng chừng như rất bình thường ở thành phố. Ta kể bạn nghe quê ta chưa có rạp chiếu phim, không có siêu thị, không có những tòa cao ốc. Ta kể bạn nghe quê ta vẫn còn thiếu nhiều điểm giải trí, thiếu những trung tâm anh ngữ. Và còn nhiều nhiều lắm những thứ mà quê ta chưa có. Nhưng ta vẫn muốn quay về, được sống và làm việc ở đó. Bởi những gì ở đó là những gì thân thuộc nhất với ta, đã theo ta lớn lên từng ngày, để rồi khi đi xa, ta luôn nhớ về nó.
Đêm dần khuya, Sài Gòn đêm vẫn còn ồn ào, tấp nập. Nghe xong chuyện của ta, bạn chỉ cười. Bạn bảo muốn một lần về quê ta, để hiểu rõ hơn những gì ta kể bạn nghe. Rồi bạn hỏi, liệu rồi lý tưởng của ta có bị chèn ép hay vùi lấp bởi cơm áo gạo tiền? Ta bảo bạn chắc sẽ không đâu, dù không ai biết trước được. Nhưng quê ta đang phát triển từng ngày, và ta tin vào một ngày mai, được trở về sống trên quê hương giàu đẹp. Bạn lại cười không nói.
Đêm vẫn dần khuya…
....Anh Xu còn may mắn, có bạn kể về quê nhà :)! Có thể chia sẽ được, vì bạn anh hiểu được cuộc sống đấy...Nó là ntn :)! Vikki biết kể ai nghe giờ...:)! Vốn là ko hiểu....và ko thể...Nói chuyện về Shopping, Tech, Popular people, dating, etc.. thì được :))! Haizzz....Cuộc sống xa hoa tòan làm người ta mất dần đi những giá trị thật, tình cảm giữa người và người còn phai nhạt đi...:)! Huống chi là "Quê Nhà"...:)!
ReplyDeletechòi,siêu thị ở TN có nhìu lắm mờ a.Xu,bạn e còn đòi đi GMC chơi cho bít đóa.Trung tâm Anh ngữ thì mới mở cái trung tâm Advance gì đó ngoài cửa 4 chợ í,chả bít chất lượng ra sao.Chỉ có mỗi cái cinema là ở Tn hok có thoy,hồi đó có cái cinema ở Hòa thành mà sao h đóng cửa làm bãi giữ xe rồi,bùn,cuối tuần mún đi coi fim cũng hem dc T0T.
ReplyDeletehô hô, sao mà ko quảng bá gì cho em ham để mà lên TN chơi mà toàn là nói ko siêu thị, ko rạp chiếu film, ko chỗ ăn chơi thía??
ReplyDeletenghề tao sao về quê đây?!!????????
ReplyDeletenghề tao sao về quê đây?!!????????
ReplyDeletehêhê <=== bạn lại cừi kg nói :))
ReplyDeleteòai, thế XU sẽ về "quê nhà" àh!? Hì, thế lại hay, khỏi sống ở tp bon chen, ồn ào
ReplyDeleteXU iu quê thế là tốt nhở!! Àh mà XU yên tâm, dự án xây kái siêu thị to oành ở TâyNinh ý, là của mẹ kon bạn của trộm làm. Lúc đầu cũng định xây cine nhưng muh phải xây 1 cụm 8 rạp, nghĩ lại dân TN đâu có đi xem rạp nhìu thế...lại thôi, cuối cùng chũng chỉ có mỗi kái siêu thị. Khà khà
hêhê Sài Gòn cách Tây Ninh có khoảng 100km mà bạn ka hok bít mà đòi dzìa quê ka "ngắm cảnh" nữa, bùn we' ka oaj :[[
ReplyDeletetư tưởng của ông là: ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn hả?
ReplyDeleteCó kẻ Sài Gòn lạ lẫm với bánh tráng muối tôm, ngạc nhiên về những gì được kể về làng quê, về những con bò sáng ra đồng, chiều lại về chuồng ngủ cho qua một ngày mới. Lòng bạn ước ao 1 ngày, 1 ngày thôi được sống trong yên bình của thôn quê dân dã.
ReplyDeleteCó kẻ ở quê lòng mong hoà nhập với lối sống xa hoa chốn thị thành mịt mù cám dỗ, mong quen dần với những đêm tối trời ngoài đường phố xe cộ đông đúc. Để những lúc cô đơn lại thấy mình quá bé nhỏ, thấy thương thấy nhớ quê hương.
Vậy đấy...
Trong lòng ai cũng có 1 nỗi nhớ!
Trong lòng ai cũng có 1 lối về...
j za? we xu ko có rạp chieu film hả, xạo nha. Hum bữa Xu nói Xu đi koi film ở dưới mà. Mà ở Sài Gòn zui lắm mà Xu, để hum nào Sang dẫn Xu đi chơi hen
ReplyDeletexuxu ui,ng` ban. cua? xuxu la` mot. cai' ta ro^ng. lon' chu'? :)
ReplyDeletegiong dieu sao ma` giong nghe "nguoi` xua ke chuyen" wa'....
ReplyDeletebít bạn đó là ai nè! :)
ReplyDeletey chang tam trang cua tui moi khi den nhung chon xa hoa, long lay~ East, West. home's best!
ReplyDeletemy sensitive Xu :X
ReplyDeleteGap mat Xu hoai ma hom nay doc blog, moi thay ca mot tam hon het suc nge si va nhay cam...Doc va co gang cam nhan het nhung gi Xu muon trueyn tai..Thay hay va thay dung qua..no place like home..Tuy A la nguoi thanh pho nhung A lai dong cam voi Xu o nhieu diem day..Nge Xu viet ve que nah minh thay yen binh qua, gian di va gan gui vo cung..Khong ngo la trong cai nhip song hoi ha nhu bay gio, va van con nhung mien que, nhung xom lang yen a den nhu the..Cha trach Xu luon cam thay do thuc su la noi thuoc ve minh...Dep va than thuong den la thuong.....hihi..Cmt cua tui nge sen nhi?! nhung nghi sao noi vay thoy...Chuc tien Xu lun vui, va dat duoc nhung muc tieu cua nam 2009! lolz
ReplyDelete