Gió lạnh về
Thế là đã khép lại những ngày mưa. Hôm nay buổi sáng bắt đầu bằng từng đợt gió se se lạnh, khiến ta không khỏi suýt xoa “Úi chà, lạnh nhỉ”. Bây giờ trời vẫn còn thu hay đã sang đông? Cũng không biết nữa. chỉ biết ta iu cái không khí lành lạnh này hơn cả những ngày mưa dầm dề ướt át vừa qua. Trước giờ vẫn nghĩ chỉ có mưa mới khiến lòng ta bồi hồi, gợi nhớ về những ký ức xưa. Không ngờ cái lạnh cũng có thể làm cho kỷ niệm ùa về trong ký ức. Nằm cuộn mình trong chăn ấm, ta thả hồn mình theo từng cơn gió lạnh, để gió cuốn mình về với những ngày xưa. Chợt như thấy lại một buổi sáng trời đông, khi ta còn ở tiểu học, đứng giữa sân trường lộng gió với những chiếc lá bàng rơi …và chỉ có thể…chỉ là những mảng ký ức vụn vặt, chấp vá, không rõ ràng nhưng vẫn khiến cho ta cảm thấy một cái gì đó bồi hồi, man mác…. Và lại nhớ một buổi sáng trời cực lạnh, khi ấy ta vẫn còn là một cậu bé con, cố nhặt nhạnh thật nhiều cành cây khô để rồi hí hoáy nhóm lấy một ngọn lửa và cho tay vào sưởi ấm...