Posts

Showing posts with the label Tôi

22

Image
Sinh nhật 22 tuổi đến giữa những ngày tháng mệt nhoài vì công việc và cảm xúc chông chênh giữa hạnh phúc và những nỗi lo vô hình. Và việc viết lách dường như đã là cái gì đó thuộc về ngày xưa. Vẫn thấy mình trống rỗng và bất lực mỗi lần nhìn màn hình trắng xóa, suy nghĩ đầy đầu, tay muốn gõ nhưng cảm xúc vô hồn, và thế là chẳng có chữ nào được viết.

Bỗng dưng muốn viết một đôi dòng

Image
Vài dòng vu vơ giữa giờ nghỉ trưa...

Lần giở kỷ niệm

Image
Ngày tết, bạn bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa. Bắt đầu từ phòng bạn, khoảng không gian riêng thường xuyên bị bỏ bê từ ngày bạn đi học xa. Bạn thích công việc dọn dẹp. Bởi dẫu có nhiều vất vả, nhưng mỗi khi dọn xong, nhìn lại căn phòng sạch bóng và tươm tất, mọi vật dường như đều sáng lấp lánh là bạn lại thấy khấp khởi trong lòng. Nhưng công việc dọn dẹp với bạn không hề dễ dàng. Không phải vì phòng bạn có quá nhiều thứ để dọn, và tất cả nằm yên dưới lớp bụi dày cui và mạng nhện giăng mắc khắp nơi. Mà là vì bạn khó có thể ngăn mình không lần giở những kỷ niệm xưa sau khi đã phủi quét đi lớp bụi thời gian bao bọc lấy chúng.

Chuyện bây giờ mới kể

Image
Ai cũng có một thời ngây ngô, hồn nhiên, tinh nghịch và bốc đồng.

Một mình

Image
Dạo này tôi thường hay một mình. Ngày một mình đến trường đọc sách, ôn bài, trưa canteen một mình, rồi lại một mình lang thang tìm chỗ ngủ trưa. Chiều lại một mình học bài, một mình đón xe bus về, một mình ăn tối. Những người quen biết tôi lâu ắt hẳn sẽ biết tôi rất không thích một mình. Bạn bè bảo rằng tôi sống cộng đồng quá, và khuyên tôi nên thử tập làm vài thứ một mình, để cảm nhận được nhiều thứ mà chỉ khi một mình mới có được. Tôi cũng đã thử, nhưng vẫn thích có ai đó cùng làm hơn. Nhiều lần tôi cũng cố tìm cách lý giải cho việc này, và rồi đi đến kết luận, có lẽ vì tôi đã có cả một tuổi thơ một mình, chỉ một mình.

Về với biển

Image
Sáng thứ bảy, uể oải vươn mình thức dậy sau giấc ngủ vùi từ tối đêm qua, khi trở về từ chuyến hành trình về với biển. Cơ thể vẫn còn rã rời sau chuyến xe ì ạch và dằn xóc trên con đường đang bị cày nát vì sửa chữa. Tuy vậy, giấc ngủ đêm qua cũng thật nhiều mộng mị. Những gương mặt thân quen trong chuyến đi cứ lần lượt bước vào giấc mơ, rồi cũng lần lượt bước ra, để lại thực tại rằng tất cả đã kết thúc, và mình lại đang nằm giữa Sài Gòn trong một sáng cuối tuần đầy nắng. Và cứ nằm đấy mà hồi tưởng lại chuyến đi vừa qua.