Dạo này tôi thường hay một mình. Ngày một mình đến trường đọc sách, ôn bài, trưa canteen một mình, rồi lại một mình lang thang tìm chỗ ngủ trưa. Chiều lại một mình học bài, một mình đón xe bus về, một mình ăn tối. Những người quen biết tôi lâu ắt hẳn sẽ biết tôi rất không thích một mình. Bạn bè bảo rằng tôi sống cộng đồng quá, và khuyên tôi nên thử tập làm vài thứ một mình, để cảm nhận được nhiều thứ mà chỉ khi một mình mới có được. Tôi cũng đã thử, nhưng vẫn thích có ai đó cùng làm hơn. Nhiều lần tôi cũng cố tìm cách lý giải cho việc này, và rồi đi đến kết luận, có lẽ vì tôi đã có cả một tuổi thơ một mình, chỉ một mình.