Posts

Ký ức

Image
Phải chăng ký ức vô hình vô dạng, vô hương vô vị, vô sắc vô thanh?

Chuyện bây giờ mới kể

Image
Ai cũng có một thời ngây ngô, hồn nhiên, tinh nghịch và bốc đồng.

Một mình

Image
Dạo này tôi thường hay một mình. Ngày một mình đến trường đọc sách, ôn bài, trưa canteen một mình, rồi lại một mình lang thang tìm chỗ ngủ trưa. Chiều lại một mình học bài, một mình đón xe bus về, một mình ăn tối. Những người quen biết tôi lâu ắt hẳn sẽ biết tôi rất không thích một mình. Bạn bè bảo rằng tôi sống cộng đồng quá, và khuyên tôi nên thử tập làm vài thứ một mình, để cảm nhận được nhiều thứ mà chỉ khi một mình mới có được. Tôi cũng đã thử, nhưng vẫn thích có ai đó cùng làm hơn. Nhiều lần tôi cũng cố tìm cách lý giải cho việc này, và rồi đi đến kết luận, có lẽ vì tôi đã có cả một tuổi thơ một mình, chỉ một mình.

Facebook và tin đồn đóng cửa

Image
Một tin tức gây chấn động người dùng mạng xã hội lớn nhất hành tinh Facebook đang được lan truyền trong cộng mạng những ngày qua: Facebook sẽ đóng cửa vào ngày 15 tháng 3 năm 2011 – không phải tạm đóng cửa để bảo trì hay nâng cấp, mà là dừng dịch vụ vĩnh viễn.

4 năm viết blog

Image
Còn chưa đầy 1 tuần nữa là đến đêm Noel. Cũng một tối trước ngày giáng sinh 1 tuần như thế này 4 năm về trước, tôi đã đăng lên blog cá nhân của mình bài viết đầu tiên, mà không hề nghĩ rằng đó là khởi đầu cho hành trình 4 năm trời gắn bó với blog, với những bài viết trải lòng, và với cái mà đôi lúc tôi mơ mộng gọi là nghiệp viết lách.

Một buổi tối ở quê nhà

Image
Một buổi tối ở quê nhà, lại chở má dạo quanh phố xá, thú vui được hai má con duy trì từ ngày mình mới biết chạy xe. Cũng đã 7 – 8 năm rồi, vẫn lộ trình ấy, vẫn những con đường ấy, những dãy nhà ấy. Thời tiết quê nhà dạo này cứ lành lạnh suốt ngày, ban đêm lại càng thích.

Về với biển

Image
Sáng thứ bảy, uể oải vươn mình thức dậy sau giấc ngủ vùi từ tối đêm qua, khi trở về từ chuyến hành trình về với biển. Cơ thể vẫn còn rã rời sau chuyến xe ì ạch và dằn xóc trên con đường đang bị cày nát vì sửa chữa. Tuy vậy, giấc ngủ đêm qua cũng thật nhiều mộng mị. Những gương mặt thân quen trong chuyến đi cứ lần lượt bước vào giấc mơ, rồi cũng lần lượt bước ra, để lại thực tại rằng tất cả đã kết thúc, và mình lại đang nằm giữa Sài Gòn trong một sáng cuối tuần đầy nắng. Và cứ nằm đấy mà hồi tưởng lại chuyến đi vừa qua.