Hình như có ai đó nói cuộc sống là người thầy lớn nhất, mỗi ngày đều dạy cho ta một bài học. Nếu câu đó chưa ai nói thì bây giờ mình nói vậy :D. Người thầy cuộc sống của mình quả là uyên bác và có phần hơi tàn nhẫn, vì người biết rằng mình vẫn còn (hay đang cố tỏ ra) trong sáng lắm, ngây thơ lắm, vì mình vẫn luôn không (muốn) tin vào bất cứ sự đen tối nào, dù nó đang bủa vây một cách rõ rệt ngay xung quanh mình. Mình luôn bảo với thầy rằng "không đâu thầy ơi, trên đời này làm gì có người đến mức ấy" hay là "em chẳng tin đâu thầy ơi, cùng là bạn bè với nhau, lẽ nào...". Nhưng thầy giáo cuộc sống của mình, lạnh lùng và tàn nhẫn, đã chỉ cho mình thấy "trên đời này cái gì cũng có thể diễn ra con ạ". Thầy dạy cho mình chữ "ngờ" đầu tiên, vì thầy biết đó là chữ khó học nhất. Và quả vậy, tới giờ mình vẫn chưa thể nào học được chữ ấy. Không dưới một lần, bài học về chữ ngờ và lòng người của thầy làm mình không tin, để rồi khi nó thật sự là như thế, mình ...