[S]uy nghĩ...
Hôm nay là quốc tế lao động nha, lẽ ra phải nhiệt liệt hưởng ứng tinh thần trong sáng của ngày này là ko đc viết entry nha các bạn, tại viết entry cũng là lao động trí óc, lao động cấp cao đó nha các bạn. Nhưng mà lâu rùi tui hok có viết entry mới nào hết nên hôm nay cũng ráng viết lèo tèo vài dòng cho có cái post lên để blog khỏi bám bụi nè các bạn.
Các bạn có thấy gì lạ hok...hehe...tui vừa xưng tui đó, trời ơi ta nói, hôm nay tự nhiên nổi hứng muốn viết 1 entry ko màu mè hoa lá hẹ, ko có những câu văn trau chuốt bóng bẩy hay sến sện, chỉ muốn viết đơn thuần như là đang nói chuyện thôi, dùng đại từ nhân xưng là tui một cách bình dân học vụ...hehe...mà ta nói, mới viết có mấy câu đã thấy kì kì rùi, tui hok có wen viết kiểu này nha mấy bạn, hoy cứ thử viết hết entry coi sao hén, kì thiệt á, hok có wen...
Như tui đã nói trong vài entry gần đây, dạo này tui ko có viết được cái j ra hồn hết, tui vẫn chưa đến mức chai cảm xúc để ko còn rung động trước thiên nhiên hay những gì đang diễn ra trong cuộc sống, mấy nay mưa nhiều làm tui cũng tâm trạng dữ lắm, ngặt nỗi là ko có cảm hứng hay ý tưởng gì hết á. Tui thấy nếu có viết về mưa nữa thì cũng sẽ đi vào lối mòn thôi, tui đã viết wá nhiều entry về mưa rùi, tui đang tìm cách thể hiện mới mẻ hơn, tìm một đề tài nào đó về mưa khác hẳn với những gì tui đã viết trước đây. Mà nghĩ wài, tìm wài chưa có ra nên chưa có viết được. Mấy entry gần đây, cả cái entry đang viết nữa, toàn là những sy nghĩ của tui dạo này. Mà dạo này tui sy nghĩ nhìu thiệt, hôm trước đi xe về tây ninh chung với bạn Hằng, tui nói với bạn Hằng là thời gian đi xe dài đằng đẵng như vầy là dịp thích hợp để ta suy nghĩ. Ta nói suy nghĩ đủ thứ chiện trên đời, chiện cỏn con cũng có mà chiện vĩ mô cỡ khủng hoảng kinh tế hay mấy cái dự luật vớ vẩn cũng có. Sy nghĩ nhiều wá, đến nỗi tui tính thay đổi phong cách viết blog, tui sẽ ko viết văn chương thơ phú nữa mà chuyển wa viết bình loạn về tình hình chiến sự thế giới hay thời sự thời tiết gì đó. Mấy cái chuyện mà ngày nào tui cũng bàn luận rôm rả với mấy đứa cùng phòng hết á, ta nói, là sinh viên ăn cơm toàn rau muống mà khoái bàn chuyện quốc gia đại sự. Mà nếu làm zậy thì blog của tui từ blog dành cho teengirl sẽ chuyển thành blog dành cho các cụ phụ lão mất.hehe.
Thật ra dạo này những cảm xúc của tui chủ yếu dành cho sách và phim. Kể từ lúc đọc cuốn Khoảng trời mênh mông [có trình bày trong entry trước], tui bắt đầu có hứng thú đọc trở lại. Vì không có nhiều time nên tui đang đọc mấy truyện ngắn thôi, thấy thiệt là thỏa mãn. Cả những bài báo nữa, nhiều bài làm tui rung động. Bởi zậy tui ko bao giờ xa rời được phong cách viết blog này đâu, hôm nay sẽ chỉ là entry đầu tiên và duy nhất tui viết theo dạng này nha mấy bạn. Mà nhân nói đến chuyện phong cách cá nhân, hay cá tính [tính giống con cá], dạo này có nhiều chiện khiến tui suy nghĩ về cái zụ style này lắm. Mà viết entry theo kiểu này tui cũng ko còn là tui nữa, đọc lên cứ thấy như là blog của một người nào đó á, cái cảm giác ko là chính mình thiệt là khó chịu.
Trở lại mấy chuyện làm tui suy nghĩ vê vấn đề cá tính nghen. Chắc các bạn cũng biết về hiện tượng Susan Boyle trong cuộc thi Britain’s got talent hén. Susan Boyle là một người phụ nữ 46-47 tuổi gì đó, có vẻ ngoài rất quê mùa thô kệch xấu xí, khiến cho khi cô í lên trình diễn phần thi của mình thì bị hầu hết các khán giả la ó. Người ta ko tin được một người phụ nữ như Susan lại dám đứng trước hàng ngàn khán giả để tham dự một cuộc thi như vậy. Nhưng rồi khi cô í cất giọng hát thì thái độ của mọi người thay đổi 180 hay 360 hay thậm chí 720 độ luôn. Đó là giọng hát của thiên thần và nó đã làm rung động mọi giác quan, cảm xúc của tất cả khán giả có mặt hôm đó. Người ta ngay lập tức có cái nhìn khác về Susan Boyle. Theo tui hiện tượng Susan Boyle là minh chứng rõ nhứt cho cái câu “Don’t judge the book by its cover”. Vấn đề ở đây là khi đã được cả thế giới chú ý và hướng ánh mắt về mình rồi thì cô í bắt đầu thay đổi, chỉnh trang lại “nhan sắc” của mình. Rất nhiều người hâm mộ trên thế giới, trong đó có cả tui, đã bị shock trước thông tin này. Theo tui nghĩ cô í ko cần phải thay đổi gì cả, cô í đã chứng minh được cho cả thế giới biết cái vẻ ngoài xấu xí và quê mùa ấy ko ngăn cản cô sở hữu 1 giọng hát thiên thần như vậy, vậy thì tại sao lại phải thay đổi, như vậy có phải là đánh mất chính mình hay ko? Đành rằng là bây giờ cả thế giới đang hướng về mình, nhưng thay đổi ở mức độ nào đó thôi, chứ đừng nên đánh mất bản sắc của mình. Thực tế là số người ủng hộ cô í đã giảm ko ít kể từ khi trông thấy được hình ảnh mới mà Susan Boyle trình diễn. Tui nghĩ cô í cứ như cô ấy vẫn thường [to be what she used to be] thì mọi thứ sẽ tốt hơn.
Entry dài quá rùi, còn nhiều chuyện mà tui tính nói nữa, nhưng chắc để entry sau. Sao viết 1 hồi lại thấy tui có vẻ hơi bức xúc, chắc có lẽ tại cái chữ “tui” này nữa. Còn một chuyện mà tui muốn nói là tui nhận ra gần đây mình hành xử theo cảm xúc nhiều quá. Như chuyện về kẻ-mà-ai-cũng-biết-và-muốn-cho-ăn-đạp-ấy cũng vậy. Đọc blog bạn Suzuri rùi tui mới nhận ra là tui đang hành xử hok đúng theo phong cách của tui. Bạn Suzuri đã nhắc cho tui nhớ phải đeo cái kính nhìn đời mà có lẽ mấy bữa nay tui quên đeo, đó là nhìn mọi chuyện dưới 1 góc độ khác hơn thông thường. Vd thay vì thù rùi để bả ám ảnh mình trong mọi việc thì hãy cười khẩy đi, rung đùi chờ coi bả sẽ diễn trò gì tiếp theo, để còn tiếp tục suy nghĩ ra mấy câu nguyền rủa hay nghĩ cách trả thù bả [hơi trẻ con]. Ta nói bạn nào có đọc Harry Potter và biết về mụ Umbridge thì cái mụ này cũng tương tự vậy đó các bạn, giờ tui chỉ thèm anh em nhà Fred và Geogre ghé wa wậy một trận tưng bừng cho đã đời.
Tóm lại tui vẫn đang quẳng gánh lo đi và vui sống mỗi ngày, tui đang có nhiều niềm vui mới gần đây. Nhất là tui vừa tham gia sáng lập và là thành viên chủ chốt của hội Mỏi chân. Hội này tên giao dịch quốc tế là Ytix nha các bạn. 2 bạn trong hội rất chi là dễ xương và rất tốt zí tui, bây giờ mỗi tuần tui chỉ mong tới thứ 7 lẹ lẹ để tui còn đi hội họp với các bạn í. Sẽ có rất nhiều chuyện hay ho, tui sẽ kể cho các bạn nghe sau hén.
Các bạn có thấy gì lạ hok...hehe...tui vừa xưng tui đó, trời ơi ta nói, hôm nay tự nhiên nổi hứng muốn viết 1 entry ko màu mè hoa lá hẹ, ko có những câu văn trau chuốt bóng bẩy hay sến sện, chỉ muốn viết đơn thuần như là đang nói chuyện thôi, dùng đại từ nhân xưng là tui một cách bình dân học vụ...hehe...mà ta nói, mới viết có mấy câu đã thấy kì kì rùi, tui hok có wen viết kiểu này nha mấy bạn, hoy cứ thử viết hết entry coi sao hén, kì thiệt á, hok có wen...
Như tui đã nói trong vài entry gần đây, dạo này tui ko có viết được cái j ra hồn hết, tui vẫn chưa đến mức chai cảm xúc để ko còn rung động trước thiên nhiên hay những gì đang diễn ra trong cuộc sống, mấy nay mưa nhiều làm tui cũng tâm trạng dữ lắm, ngặt nỗi là ko có cảm hứng hay ý tưởng gì hết á. Tui thấy nếu có viết về mưa nữa thì cũng sẽ đi vào lối mòn thôi, tui đã viết wá nhiều entry về mưa rùi, tui đang tìm cách thể hiện mới mẻ hơn, tìm một đề tài nào đó về mưa khác hẳn với những gì tui đã viết trước đây. Mà nghĩ wài, tìm wài chưa có ra nên chưa có viết được. Mấy entry gần đây, cả cái entry đang viết nữa, toàn là những sy nghĩ của tui dạo này. Mà dạo này tui sy nghĩ nhìu thiệt, hôm trước đi xe về tây ninh chung với bạn Hằng, tui nói với bạn Hằng là thời gian đi xe dài đằng đẵng như vầy là dịp thích hợp để ta suy nghĩ. Ta nói suy nghĩ đủ thứ chiện trên đời, chiện cỏn con cũng có mà chiện vĩ mô cỡ khủng hoảng kinh tế hay mấy cái dự luật vớ vẩn cũng có. Sy nghĩ nhiều wá, đến nỗi tui tính thay đổi phong cách viết blog, tui sẽ ko viết văn chương thơ phú nữa mà chuyển wa viết bình loạn về tình hình chiến sự thế giới hay thời sự thời tiết gì đó. Mấy cái chuyện mà ngày nào tui cũng bàn luận rôm rả với mấy đứa cùng phòng hết á, ta nói, là sinh viên ăn cơm toàn rau muống mà khoái bàn chuyện quốc gia đại sự. Mà nếu làm zậy thì blog của tui từ blog dành cho teengirl sẽ chuyển thành blog dành cho các cụ phụ lão mất.hehe.
Thật ra dạo này những cảm xúc của tui chủ yếu dành cho sách và phim. Kể từ lúc đọc cuốn Khoảng trời mênh mông [có trình bày trong entry trước], tui bắt đầu có hứng thú đọc trở lại. Vì không có nhiều time nên tui đang đọc mấy truyện ngắn thôi, thấy thiệt là thỏa mãn. Cả những bài báo nữa, nhiều bài làm tui rung động. Bởi zậy tui ko bao giờ xa rời được phong cách viết blog này đâu, hôm nay sẽ chỉ là entry đầu tiên và duy nhất tui viết theo dạng này nha mấy bạn. Mà nhân nói đến chuyện phong cách cá nhân, hay cá tính [tính giống con cá], dạo này có nhiều chiện khiến tui suy nghĩ về cái zụ style này lắm. Mà viết entry theo kiểu này tui cũng ko còn là tui nữa, đọc lên cứ thấy như là blog của một người nào đó á, cái cảm giác ko là chính mình thiệt là khó chịu.
Trở lại mấy chuyện làm tui suy nghĩ vê vấn đề cá tính nghen. Chắc các bạn cũng biết về hiện tượng Susan Boyle trong cuộc thi Britain’s got talent hén. Susan Boyle là một người phụ nữ 46-47 tuổi gì đó, có vẻ ngoài rất quê mùa thô kệch xấu xí, khiến cho khi cô í lên trình diễn phần thi của mình thì bị hầu hết các khán giả la ó. Người ta ko tin được một người phụ nữ như Susan lại dám đứng trước hàng ngàn khán giả để tham dự một cuộc thi như vậy. Nhưng rồi khi cô í cất giọng hát thì thái độ của mọi người thay đổi 180 hay 360 hay thậm chí 720 độ luôn. Đó là giọng hát của thiên thần và nó đã làm rung động mọi giác quan, cảm xúc của tất cả khán giả có mặt hôm đó. Người ta ngay lập tức có cái nhìn khác về Susan Boyle. Theo tui hiện tượng Susan Boyle là minh chứng rõ nhứt cho cái câu “Don’t judge the book by its cover”. Vấn đề ở đây là khi đã được cả thế giới chú ý và hướng ánh mắt về mình rồi thì cô í bắt đầu thay đổi, chỉnh trang lại “nhan sắc” của mình. Rất nhiều người hâm mộ trên thế giới, trong đó có cả tui, đã bị shock trước thông tin này. Theo tui nghĩ cô í ko cần phải thay đổi gì cả, cô í đã chứng minh được cho cả thế giới biết cái vẻ ngoài xấu xí và quê mùa ấy ko ngăn cản cô sở hữu 1 giọng hát thiên thần như vậy, vậy thì tại sao lại phải thay đổi, như vậy có phải là đánh mất chính mình hay ko? Đành rằng là bây giờ cả thế giới đang hướng về mình, nhưng thay đổi ở mức độ nào đó thôi, chứ đừng nên đánh mất bản sắc của mình. Thực tế là số người ủng hộ cô í đã giảm ko ít kể từ khi trông thấy được hình ảnh mới mà Susan Boyle trình diễn. Tui nghĩ cô í cứ như cô ấy vẫn thường [to be what she used to be] thì mọi thứ sẽ tốt hơn.
Entry dài quá rùi, còn nhiều chuyện mà tui tính nói nữa, nhưng chắc để entry sau. Sao viết 1 hồi lại thấy tui có vẻ hơi bức xúc, chắc có lẽ tại cái chữ “tui” này nữa. Còn một chuyện mà tui muốn nói là tui nhận ra gần đây mình hành xử theo cảm xúc nhiều quá. Như chuyện về kẻ-mà-ai-cũng-biết-và-muốn-cho-ăn-đạp-ấy cũng vậy. Đọc blog bạn Suzuri rùi tui mới nhận ra là tui đang hành xử hok đúng theo phong cách của tui. Bạn Suzuri đã nhắc cho tui nhớ phải đeo cái kính nhìn đời mà có lẽ mấy bữa nay tui quên đeo, đó là nhìn mọi chuyện dưới 1 góc độ khác hơn thông thường. Vd thay vì thù rùi để bả ám ảnh mình trong mọi việc thì hãy cười khẩy đi, rung đùi chờ coi bả sẽ diễn trò gì tiếp theo, để còn tiếp tục suy nghĩ ra mấy câu nguyền rủa hay nghĩ cách trả thù bả [hơi trẻ con]. Ta nói bạn nào có đọc Harry Potter và biết về mụ Umbridge thì cái mụ này cũng tương tự vậy đó các bạn, giờ tui chỉ thèm anh em nhà Fred và Geogre ghé wa wậy một trận tưng bừng cho đã đời.
Tóm lại tui vẫn đang quẳng gánh lo đi và vui sống mỗi ngày, tui đang có nhiều niềm vui mới gần đây. Nhất là tui vừa tham gia sáng lập và là thành viên chủ chốt của hội Mỏi chân. Hội này tên giao dịch quốc tế là Ytix nha các bạn. 2 bạn trong hội rất chi là dễ xương và rất tốt zí tui, bây giờ mỗi tuần tui chỉ mong tới thứ 7 lẹ lẹ để tui còn đi hội họp với các bạn í. Sẽ có rất nhiều chuyện hay ho, tui sẽ kể cho các bạn nghe sau hén.
Ps: Mưa to wá các bạn ạ, ngồi viết blog mà cứ sợ “nước lũ tràn về trắng xóa cánh đồng xanh” hehe
Chu noi chu viet leo teo may dong ma sao phang nguyen 1 trang dai cha ba the nay? :D
ReplyDeleteTui thi khong nghi nhu chu ve nguoi phu nu ten SUSAN BOYLE.
Khi da duoc nguoi khac chu y va yeu men, ban than con nguoi ta can thay doi de hoan thien ban than hon. Nguoi ta thay doi ve be ngoai la tot nhung mien sao nguoi ta khong thay doi cai gi ben trong la duoc roi. Neu thay doi theo chieu huong tich cuc thi se hay va tot hon ko. Tui khong nghi la so luong fan cua co SUSAN nay giam dang ke dau. Tui lai mung khi thay co ay thay doi ve be ngoai day chu a. Boi khi len san khau hay xuat hien truoc cong chung, cai dau tien dap vao mat nguoi ta chinh la cai appearance do.
Con cai cau "Never judge a book by its cover" la 1 cau tuc ngu hay nhung tui nghi trong cai xa hoi nay thi cau nay that su hoi kho ma ap dung.
Lan dau comment blog chu ma tui choi nguyen cai comment dai khung khiep.
Thoi chuc chu vui ve.
lần đầu ông viết entry kiểu này, lần đầu tui bóc tem luôn, haha...
ReplyDeletecái giọng "tui' này cũng hay mà, mỗi khi xưng tui thì ông sẽ thấy mình dc tự do, thả cửa mà nói cái mà mình đang nghĩ, bộc bạch hết mình, ko cần phải trau chuốt ý tứ, cứ thế mà tuôn trào, tuôn trào, đúng ko? thành ra nhìu khi ko có ý tứ gì để viết cả nhưng mà vẫn có cảm xúc, bài văn trở nên ko có nội dung mà chỉ có cảm xúc. Lâu lâu nhà văn cũng wẳng bút đi để xả hơi chớ, thấy lạ thì làm thêm vài cái entry nữa là wen liền à, giọng "tui" nghe thân tình lắm, hehe...
ReplyDeleteông phải vồ lấy anh Hải Đăng mà chụp hình chớ!
ReplyDeleteSusan Boyle chỉ chỉnh trang lại nhìn cho tươm tất tí thôi, báo chí cứ soi mói đánh giá quá đáng ><
ReplyDeleteHeheh entry này anh xuxu viết dzui wá chừng,đọc em cười hoài lun:))!Công nhận khác thiệt^^!!! MÀ anh xuxu bik anh xuxu dùng từ nào mà em thấy mắc cười hem,cái chữ "ta nói" đó,tiếu,mà cứ lặp đi lặp lại,từ này y như...mý cụ già già hay nói:))!
ReplyDeletecái dzụ bà Susan Boyle anh xuxu kể,em mới bik lun,đúng là "mù thông tin" mà^^! Câu chuyện của bà ấy cũng có ý nghĩa ghê anh xuxu:)! Đúng là hẻm nên vội đánh giá 1 ngày khi mà chỉ nhìn wa "vẻ bề ngoài" của người....mà cái đáng nói hơn nữa wa câu chuyện này đó là...be yourself...mình là chính mình là tốt nhất,hỏk nên thay đổi wá vì chạy theo những điều "phù phiếm" anh xuxu nhỉ:)!!
heheh cái hội "mỏi chân" của anh xuxu tên nghe ngộ ghê,sao có tên dzỵ kà:-/ ANh xuxu tham gia nhiều hội ghê ta uj,Hội 8 nèh,ùi hội mỏi chân nữa,còn hội nào nữa hem ta;))!
Hihi nhìn anh xuxu chụp lúc nào cũng thấy dzui ghê,anh xuxu cười tươi^__^!Hình anh chụp dới chị nép cũng đẹp nữa nèh,heheh,muốn đc chụp hình chung dzới m1y anh chị wá:))! Hy vọng nghỉ hè sẽ có dịp nèh;))!
sao kg chụp chĩ từ xa hehe
ReplyDelete@Loony: chài...chơi cm 1 đống hén...hehe...tui ko biết, viết tui thì có mấy câu diễn tả thoải mái thiệt, mí câu đ1o nếu viết mượt mà thì ko biết thế nào,...mà tui ko thik vầy, ko fải tui chuộng hoa mĩ, nhưng tui thik viết văn hơn, tui thik cái tone xuyên suốt nó trầm buồn và gợi hơn là cảm xúc kiểu này...
ReplyDelete@Lan: hehe...ta nói là từ nam bộ đó em, mấy ng nam bộ gốc hùi xưa hay nói, bi h ngta zà hết rùi...nói chữ đó zui hén, ở ngoài a cũng hay chêm zô cho nó zui cửa zui nhà ^^
@Bờm: hok có máy...ehhe
@Suzuri: hehe...thì xu cũng ko thik xưng tui mà Thanh, hôm nay thử nghiệm tí chút thôi ^^
ReplyDeleteKhi nào Cinderella ra lò nhớ cho coi liền nhen ^^
blog xu nhìu ng nhận xétlà dành cho teengirl đó, Thanh để ý đi, độc giả phần đông là teengirl mà :")
hehe...tại trong lớp xu ko có ai để bàn, chứ ở ktx xu toàn nói chiện thời cuộc ko á :D
Hehe,nghe tên Xuxu xin bản quyền câu "kẻ-mà-ai-cũng-biết-và-mún-cho-ăn-1-đạp" cũng dc mấy ngày òi,hum nay mới thấy xài nghen. Sắp tới tui sẽ cho xuất xưởng 1 bài "Cinderella",nhớ ủng hộ nha. Tui đọc entry này thấy kì kì,thích Xuxu xưng "xuxu" hơn,kawaii hơn,thân hơn,oya Thanh bị nhiễm rồi nè,nãy giờ cứ"tui ,tui" riết.
ReplyDeleteMà blog của Xu là blog dành cho teen girl hén,tui 20 òi,dc vào coi hem (nghe chữ teen girl,tui sốc đến mức tưởng đọc nhầm blog chứ)
Lúc Xu đòi bàn chuyện tin tức chiến tranh thế giới Thanh cũng sốc lun (đang uống nc mà xém phun vô máy tính,tự nhiên thấy mắc cười,thứ lỗi,hehe,)
viết vầy hay nè, nghe chân thực hơn, đọc ko có cảm giác bị sến :D
ReplyDelete@Dawa: wá bất ngờ khi đọc cm của ông....sao nay chiu xuất đầu lộ diện rùi zậy...hehe...thì tui cũng cónói đó, thay đổi cũng đc nhưng ko đc đánh mất bản sắc chứ, nếu cô Susan cố biến mình thành 1 ng hoàn toàn khác về appearance thì chắc chắn ko ai ủng hộ cô í nữa, rite?Tui biết ông rất serious zụ appearance này, mà tui thì cứ nghĩ cổ điển zậy á, tui wan trọng cái bên trong kìa, dù tui biết xh bây h trọng vật chất và cái hào nhoáng bên ngoài hơn.
ReplyDelete@PN: mặt ka trước h vẫn thế mà đệ iu :">
@Food: eheh...cái bà gọi làsến ngta gọi là văn chương tài tử mờ ;))
trui ui, công nhận xu nhìu chiện thiệt! hehe! suy nghĩ nhìu ghê ha! nhưng bùn bùnđọc thấy cũng vui ^^ suy nghĩ thật sự
ReplyDeletehaha nhìn mặt ka ngố ko chịu đc khi đứng giữa 2 mĩ nữ kaka =]]=]]=]]
ReplyDeletesao Pu xem co ay hat ma Pu van thay binh thuong ta , ah co mot chut noi za ga khi thay thai do cua Ban giam khao . Tai may chuyen nay Pu thay dau co hiem dau >< . Hix .
ReplyDelete