Posts

Những ngày này

Image
Ngày...tháng...năm Mình đã nghe vài người bạn kể về chuyện đi xem phim một mình, và lần nào mình cũng nói đó là một trải nghiệm đáng thử. Và hôm nay mình đã thử nó thật, và nhận ra điều này chẳng có gì to tát để nói, dù trong cả 2 suất chiếu Lời Nguyền Huyết Ngãi và Thiên Mệnh Anh Hùng tại Galaxy Nguyễn Du, có lẽ mình là người duy nhất đi xem phim một mình :D

Nhật ký Tết 2012

Image
Tết đầu tiên khi không còn là sinh viên nữa.

2011 -- một năm nhìn lại

Image
Thế là đã kết thúc năm 2011. Vẫn như những năm trước, một năm dài trôi qua nhanh như một giấc ngủ trưa. Những ngày đếm ngược cho hết một năm cũ, cũng là dịp nhìn lại những gì đã trải qua. Mình đã có một năm 2011 như thế nào? Thoáng nhìn qua sẽ thấy thật nhiều cột mốc đáng nhớ, với những màu hồng tươi đẹp. Nhưng mình vẫn thấy xen giữa những điều tốt đẹp, những thành công rực rỡ đó, là những khoảng lặng.

Ấy thế cũng được 5 năm rồi

Image
Trong một lần lướt qua những bài viết cũ trên blog, bất chớt bắt gặp bài viết đề ngày 17/12/2010, nghĩa là một tuần trước Noel năm ngoái, cũng là tròn một năm khi mình viết những dòng này. Đó là bài viết kỷ niệm 4 năm viết blog của mình. Mới giật mình nhận ra, khác với mọi năm, năm nay mình đã hoàn toàn quên mất chuyện kỷ niệm này. Cũng như cả một năm dài bỏ bê việc viết lách.

...bây giờ ở đâu?

Image
Trưa nay khi đang ngồi ăn cơm ở quán quen thuộc, mình bỗng nghe tiếng ai đó trong đám đông thực khách vang lên "Ủa thằng Tr đâu rồi?" Câu hỏi tưởng chừng như rất đỗi bình thường và chẳng có gì liên hệ với mình, nhưng thật ra nó đã mở ra cả một câu chuyện mà mình đã dành suốt cả giờ nghỉ trưa hôm nay để nghĩ về nó.

Đường xưa, bạn cũ, và sân ga

Image
Đường xưa, bạn cũ, và sân ga, sao thứ nào cũng làm ta xao xuyến?

22

Image
Sinh nhật 22 tuổi đến giữa những ngày tháng mệt nhoài vì công việc và cảm xúc chông chênh giữa hạnh phúc và những nỗi lo vô hình. Và việc viết lách dường như đã là cái gì đó thuộc về ngày xưa. Vẫn thấy mình trống rỗng và bất lực mỗi lần nhìn màn hình trắng xóa, suy nghĩ đầy đầu, tay muốn gõ nhưng cảm xúc vô hồn, và thế là chẳng có chữ nào được viết.