Bất chợt...một chiều mưa
Chiều nay đang lang thang ngoài phố thì trời đổ mưa, ta vội ghé vào một mái hiên để trú mưa. Cơn mưa chiều bất chợt mang đến cho ta nhiều cảm xúc thật lạ. Ta tựa lưng vào tường, ngắm mưa rơi, ngắm từng dòng người qua lại, hối hả, vội vàng lao đi trong làn mưa trắng xóa. Làn gió chiều nhè nhẹ, thoáng chút mát lạnh bỗng thổi bay đi tất cả những muộn phiền trong ta bao ngày qua, nhưng cũng chẳng để cho lòng ta được yên, vì thay vào đó là nỗi nhớ, hoài niệm về một thời xa xưa. Ta nhắm mắt lại, để mặc mình trôi theo nỗi nhớ miên man... Ta nhớ...nhớ rằng cũng đã một thời ta như những đứa trẻ đang tắm mưa ngoài kia, hồn nhiên, vô tư, tinh nghịch...ta nhớ cái cảm giác vui sướng mỗi lần thấy mưa rơi, vội vã xin mẹ cho tắm mưa, rồi cứ thế lao ra giữa màn mưa mà nhảy múa, hát ca...ta nhớ biết bao trò chơi dưới mưa mà ta cũng lũ trẻ cùng xóm đã từng chơi: thả thuyền, xây lâu đài cát....ôi ta nhớ.... Ta nhớ...nhớ những lần cùng ‘người xưa’ ngồi trong lớp học ngắm làn mưa rơi, trong cái khung c